4 thg 10, 2013

Lơ tơ mơ

Viết bởi: Huy Tập vào lúc 4 thg 10, 2013 | 20:47

Cái buổi chớm đông miền Trung se lạnh, cái chớm đông của miền Trung tan tát khiến lòng tôi bỗng thấy chao đảo. Một nỗi buồn bao siết lấy hồn tôi, khiến trái tim tưởng chừng như cứng rắn lắm, tưởng chừng như vô tình lắm cũng phải rên rỉ, kêu gào vì nỗi đau mà "nó" gây ra. 
Lơ tơ mơ

Nó, thứ mà tôi chưa gọi tên, là lơ tơ mơ đấy các bạn ạ. Tại sao hôm nay, tâm trí tôi bức rứt đến thế. Với người Huế chúng tôi, lơ tơ mơ hiểu nôm na là một sự hời hợt không đáng. Hai ba tuổi đầu, tôi biết nó là gì chứ sao không, tôi biết hình thù nó chứ sao không, tôi biết "vai trò và vị trí" của nó trong con đường đến thành công chứ sao không. Nhưng, oái ăm thay, tôi không tránh xa nó, mà lại kết bạn với nó một cách chân thành chứ lị. Tôi bắt đầu làm quen nó từ năm lớp 1, khi tập viết những chữ cái đầu tiên, sự nắn nót ít xuất hiện trong từ điển của con bé ương ngạnh, lười biếng. Nhung ít ra nó chưa hại tôi, cụ thể là 3 năm liền tôi vẫn là học sinh Giỏi. Và cũng có thể nó đã hại tôi một cách âm thầm và có nền tảng. Cứ thế, tôi bước vào lớp 4 với hành trang lơ tơ mơ, tự tin rằng mình học thế là đủ giỏi rồi. Hệ quả đầu đời tôi nhận, trượt Nguyễn Tri Phương, ngôi trường mà tôi mơ ước.

Chưa dừng lại ở đó, vào cấp 2, trời run rủi, nó vẫn vào một trường ngon lành của thành phố trong khi lũ bạn cùng xóm chỉ quẩn quanh trong xã. Thế là tôi lại tự tin, kết bạn lại lần nữa với Lơ Tơ Mơ. Sao lạ nhỉ, tôi lì thật đấy, nhưng ai biết đó là đâu mà phải cố gắng nhiều. Bốn năm trôi qua, một làn nữa, trượt Quốc Học với một sự Lơ Tơ Mơ to đùng trong hai tháng ôn thi thay thế bằng những buổi chát chít, ân hận ư? Có đấy...
Hôm nay, lần đầu đứng trên bục giảng nhưng cũng nhận ra rằng té ra lau ni mình luôn thế, không phải thói quen nữa mà trở thành bản tính, ăn sâu rồi, làm sao đây...

Đăng nhận xét